Hà Nội cà phê

Hoàng Đăng Khoa| 30/07/2022 08:05

(HNMCT) - Thời sinh viên ở Huế, tôi bị ám ảnh mỗi lần đạp xe ngang qua những quán cà phê khu vực Trương Định - Phạm Hồng Thái hay Thành Nội. Ấy là bởi cái cảnh tượng người ta ngồi trong quán nhìn ra. Họ ngồi uống cà phê mà như thể tọa thiền. Như thể bất động trăm năm.

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú.

Sau khi rời Huế, giấc mơ hằng đêm chập chờn gương mặt bạn bè và không gian quán xá cà phê. Có một giấc mơ lặp đi lặp lại. Rằng Huế, “phía trước”, có một quán cà phê rất đặc biệt. Đó là quán cà phê giữa bạt ngàn hoa. Những bộ bàn ghế la liệt đặt lên hoa. Khách cứ rẽ hoa mà đi, vịn hoa mà ngồi. 

Giấc mơ thật đến nỗi, mỗi lần tỉnh giấc, tôi không minh định được là cái quán cà phê hoa ở Huế có thật hay không. Về sau, tôi thức nhận, thì ra bối cảnh của giấc mơ hoa Huế có nguyên mẫu là cái sác, nhìn từ nhà cũ của tôi ở quê xa. Không hiểu sao cái vùng đất xa xa phía đằng sông ấy người làng tôi lại gọi là “sác”. Tuổi thơ của tôi và bạn bè cùng xóm gắn với những buổi đi hái rau lợn, mò cua cất tép trước sác. 

Có ai ngờ, cái sác rậm rì cỏ cây đồng nội thời thơ ấu nơi quê nhà lại móc xích liên nối với hàng quán cà phê giữa bạt ngàn hoa trong giấc tôi mơ Huế. Rồi gần đây, không gian cà phê hoa Huế trong giấc mơ của tôi có dịp được tái gợi bằng những khung cảnh rất thực khi tôi khám phá quán xá cà phê Hà Nội. Ấy là lần bạn chở tôi lên Highlands Coffee trên đường Nhật Chiêu. Trước khi rẽ vào Nhật Chiêu là đi qua một nhà hàng nằm trên một bãi cỏ gần thung lũng hoa hồ Tây. Giữa bạt ngàn cỏ hoa là ngổn ngang khách dừng chân ăn uống vui chơi tụ bạ...

Một lần khác, tôi ngồi cà phê một mình trên đường Đinh Tiên Hoàng. Trước mặt tôi, xa xa ra mép hồ Gươm là tua tủa cỏ đuôi chồn hoải hoang tím rịm. Cỏ hoa dâng ngập cả những chiếc ghế đá mà các đôi tình nhân đang ngồi ngắm hồ... Ra thế, như dòng sông dẫu qua bao nhiêu ngả rẽ thì vẫn liền lòng, những đoạn đời rạc rời của tôi vẫn tự biết cách chắp mối bằng thứ tơ ký ức, keo giấc mơ. Quê nhà tuổi thơ, Huế thanh xuân và Hà Nội trung niên châu tuần hợp nhất. Cũng tại cà phê.

Uống cà phê quán quen, chỗ ngồi quen, cho ta cảm giác thân thuộc, tự tin, tự chủ. Uống cà phê quán lạ cho ta cảm giác được xê dịch, được thay đổi thực đơn. Chẳng hạn, cũng là Highlands Coffee, nhưng ngồi ở đối diện Ga Hà Nội khác với ngồi ở bên chân Cột cờ Hà Nội, ngồi ở Nhật Chiêu hồ Tây khác với ngồi ở "Hàm Cá Mập" hồ Gươm hay ở Trấn Vũ hồ Trúc Bạch.

Ngồi ở Nhật Chiêu, ta như thể một chiều xa thành phố, trượt ra bên lề Hà Nội. Hay cũng là Giảng, nhưng Giảng Yên Phụ không giống Giảng Nguyễn Hữu Huân. Ngồi ở Giảng Nguyễn Hữu Huân là ngồi ở một "địa chỉ đỏ" cà phê mà bao nhiêu người muốn được trải nghiệm. Đây là nơi khai sinh ra món cà phê trứng nức tiếng lừng hương. Thế nhưng, vào một ngày cuối năm, ta tản bộ ra Giảng Yên Phụ. Chọn chiếc ghế bên ngoài cửa quán, dựa lưng vào tường, nghênh diện đông phong, nheo mắt thả khói thuốc sang bên kia, nhìn đường đời tấp nập, chẳng biết người ta đi về đâu để làm gì mà ai cũng vội, “thương cho người rồi lạnh lùng riêng”. 

Khỏi phải nói cái độ cuồng cảm giác của tôi những mùa Hà Nội giãn cách vì dịch bệnh. Hàng quán đâu đâu cũng gắn biển bán mang về. Ôi chao, cà phê mà không được ngồi quán, mà mang về, thì còn nói làm gì. Ngồi trong tiệm cà phê là ngồi giữa thiên nhiên, nhìn “bốn mùa thay lá thay hoa thay mãi đời ta”. Khác với ngồi nhà.

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Hà Nội cà phê