Vẫn cứ yêu Hà Nội thế thôi!

Phan Nữ| 06/11/2019 17:03

(HNMCT) - Hà Nội những ngày mùa thu nắng lưa thưa từng mảng, gió hanh hao khẽ lay đám lá phượng xanh rì, quá trưa trời lất phất mưa thu.

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú

Đêm qua cơn mưa rào ghé qua thành phố. Đoán chắc sẽ có một sớm mai tuyệt đẹp, tôi thức dậy khi mọi hoạt động đời thường vẫn chưa diễn ra, dắt xe đi một vòng qua những đường cây xanh rợp bóng để hít hà mùi Hà Nội cho căng đầy lồng ngực. Khi cả thành phố đã thức dậy, tôi ngồi uống ly cà phê bên vỉa hè nhìn dòng xe bắt đầu tấp nập, nghĩ hạnh phúc của đời sống vốn thật dễ kiếm tìm nếu ta biết trân trọng những cảm xúc dù là nhỏ bé, chợt đến trong những buổi sáng đẹp trời ấy.

Thuở còn là một học sinh ở một vùng quê nghèo, tôi mang niềm khao khát được sống giữa lòng Hà Nội những mùa thu, mùa đông đặt cạnh những tài liệu ôn thi đại học. Có khi đang lẩm nhẩm mấy dòng thơ tôi lại thấy mình mặc chiếc váy dài màu vàng xinh xắn, đeo ba lô đi ngược ánh mặt trời sáng sớm trên những vỉa hè. Rồi tôi cũng trở thành sinh viên, từ đó, chăm chỉ và hân hoan từng chút từng chút khám phá rồi nặng lòng với Hà Nội.

Hà Nội thường đông nghẹt ở ngã ba ngã tư, trên những con đường đang xây dựng cầu, cống. Cảm giác chẳng dễ chịu gì khi phải nhích từng chút một giữa làn xe đông nghẹt trong cái nóng ba mươi bảy độ của mùa hè hay khi váy áo xinh đẹp mà bị chiếc taxi đi cạnh tạt mạnh vũng nước mưa. Nhưng dù thế thì thành phố vốn chẳng có lỗi gì. Vì ngay trong lòng thành phố này thôi, ở một góc chợ nhỏ có rổ thị, rổ hồng nằm im lìm trong nắng sớm, có bà cụ ngồi bên lề đường bán những mớ rau quê.

Đôi khi lòng mình chênh vênh, tôi đi tìm những dư vị quê nhà giữa lòng thành phố. Trong văn phòng làm việc tôi nghĩ giá một chiều thu heo may thế này mà được cùng mẹ đứng ở góc sân trò chuyện cùng hàng xóm. Thế rồi khi trời nhá nhem tối đang thơ thẩn trên con ngõ về nhà trọ, tôi ngửi thấy mùi khói của lá cây đốt, hình như còn có mùi khoai nướng bị cháy như một chiều ở quê tôi vùi chúng trong bếp lò rồi quên béng mất. Lòng tôi xúc động, dừng lại một lát để nghe thật rõ những thứ mùi luôn ở trong tiềm thức ấy, mà thấy yêu Hà Nội quá chừng.

Tôi cũng yêu những tiếng rao vang lên từ ngõ nhỏ, phố nhỏ. Một dạo đi xa thành phố, tôi chẳng nhớ gì mà chỉ thèm nghe một tiếng rao của cô bán bánh đa kê trong một chiều chớm thu. Nhớ những đêm đông rét mướt, thức khuya bụng đói cồn cào, tôi ngồi dưới cửa nhà chờ chú bán bánh giò đang rao ở ngõ kế bên ghé qua. Tôi cũng ghi vào lòng mình hình ảnh chiếc xe đạp chở tào phớ của người bán rong cao gầy. Tiếng rao trong trưa hè dẫu không rõ buồn vui nhưng sao nghe thương quá, cùng nhịp đạp xe nhẫn nại.

Hình như, tôi thấy mình ngày một lớn dần trong tình yêu dành cho Hà Nội. Vui nhiều hơn mà cũng buồn nhiều hơn. Thương thành phố trong ngổn ngang các công trình xây dang dở, nhiều khói bụi và những phận người ở đó. Cũng có đôi khi tôi thấy thành phố thật xa lạ, nhưng bỗng những điều thân thuộc đâu đó ùa về mà lại thấy thiết tha. Như khi ngồi lại bên con phố rộn ràng nào đó, uống cốc trà ấm ngắm nhìn những xe hoa, gánh quả đủ sắc màu, hay lúc được thu mình trong chiếc áo ấm, quàng chiếc khăn kín cổ, cùng cô bạn thân ngồi bên hàng ngô nướng, khoai nướng thơm lừng lúc đã quá nửa đêm... Có lẽ điều đó khiến tình yêu tôi dành cho Hà Nội không bao giờ nhàm chán, cũ mòn. Phải rồi, dẫu ra sao vẫn cứ yêu Hà Nội thế thôi!

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Vẫn cứ yêu Hà Nội thế thôi!