Màu của ký ức

Hoài Hương| 08/06/2016 08:44

(NSHN) - Vào hạ, cái nắng vàng tươi óng ánh như trải thảm trên mặt đất, tạo dáng vẻ quý phái cho muôn loài. Gió đưa mùi hương ngọt ngào quyến rũ từ những vườn trái cây chín như rắc mật làm cho lòng người ngây ngất say.

(NSHN) - Vào hạ, cái nắng vàng tươi óng ánh như trải thảm trên mặt đất, tạo dáng vẻ quý phái cho muôn loài. Gió đưa mùi hương ngọt ngào quyến rũ từ những vườn trái cây chín như rắc mật làm cho lòng người ngây ngất say.

Mơ màng như trôi về một thuở xa xưa trong ký ức… Hạ đến, từng cánh phượng bung nở cả khoảng trời đỏ thắm, mùa của những cơn mưa rào như những giọt nước mắt sắp phải chia xa, mùa bao nhiêu mối tình học trò đã xa nhau từ ấy, mùa của ký ức để nhớ, để vấn vương…

"Tu hú kêu. Tu hú kêu. Hoa gạo đỏ, hoa phượng nở, đầy ước mơ hy vọng...". Câu hát mùa hè của tuổi thơ rộn ràng gieo vào nỗi nhớ khi xưa ta bé, ngày ngày đến trường với bảng đen phấn trắng, với những mùa thi hồi hộp lo âu, với những trò chơi thú vị hồn nhiên khuấy động cả một thời niên thiếu. Cùng bảng lãng những mối tình ngây thơ trong trắng của tuổi học trò đầy mơ mộng thi vị, mà gần như không ai có thể quên, chỉ là xếp gọn vào một khoang quá khứ, để mỗi mùa phượng nở là một lần mở ra, rồi lắng xôn xao, nghe bâng khuâng, tìm hoài niệm.

Bao yêu thương ùa về khi bước vào kỷ niệm một thoáng trường xưa, để bồi hồi cảm nhận thời gian thoi đưa trong rêu phong tình thơ ngày xưa ấy. Một cánh phượng mỏng ép vào trang sách, một chùm phượng thắm thả trong chiếc giỏ xe, một búp phượng xinh gài trên mái tóc, và một run run kín đáo ánh mắt ai đó thầm dõi theo… Hình như trong kỷ niệm của bất kỳ ai thuở học trò đều có sắc đỏ hoa phượng theo cùng, gắn bó và khó phai nhòa, và mỗi mùa phượng nở thì bao nhung nhớ lại ùa về như vừa mới hôm qua.

Ký ức tuổi học trò luôn đưa tôi ngược về một không gian cổ tích của Hà Nội phố, con đường Thanh Niên, hay con đường tình yêu của một thời xa xưa. Một bên Hồ Tây gió mát rượi như bàn tay dịu dàng mơn man ve vuốt, một bên hồ Trúc Bạch gió ấm như hơi thở thơm ngọt thiếu nữ kề bên. Và đặc biệt là hàng cây phượng hai bên đường ven hồ, gần như mùa nào cũng rợp bóng xanh, tạo nên một không gian thơ mộng rất độc đáo không có con đường nào của Hà Nội có thể so.

Riêng mùa hạ, hai hàng phượng hoa nở đỏ rực thành một vệt dài cháy bỏng, quyến rũ. Không biết đã bao lần tôi đi dưới hai hàng phượng trên con đường tình yêu này. Và cũng không biết bao lần tôi đã đứng dưới gốc phượng, ngẩng nhìn bầu trời mây trong xanh qua những kẽ lá non, cảm giác như từng lá phượng cẩn màu ngọc lục lên nền trời màu hồ thủy. Không nhớ đã bao lần tôi ngẩn ngơ nhìn thảm hoa rụng đỏ cả hè phố ven hồ, và những tà áo dài trắng học trò, mỗi bước đi như quấn lấy cánh hoa đỏ mê hoặc. Không còn ở tuổi hái phượng ép hoa hay chơi chọi gà bằng nhụy hoa, hoặc lén bỏ vào giỏ xe bạn gái một nhánh hoa phượng, nhưng tôi vẫn như một gã khờ, đứng hàng giờ mê mải ngắm hoa phượng, và miên man chìm đắm vào những ký ức một thời đã chỉ còn là kỷ niệm.

Tôi xa Hà Nội vào mùa hạ, để lại trong hoài niệm một ánh mắt trong veo của em, cô bạn cùng lớp và cánh phượng ép hình bươm bướm trong cuốn sách tặng lại trước khi từ biệt để về phương Nam theo gia đình. Để mỗi khi mùa hạ về cùng sắc đỏ hoa phượng, là một mùa ký ức trong tôi lại theo gió ngược đường ra phương Bắc, đậu lại trên những hàng phượng Hà Nội phố, quấn quýt hồi tưởng về mối tình thơ thời học trò ngày xa xưa ấy...

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Màu của ký ức