Mùa lá rụng - mùa tái sinh

Lê Si Na| 21/05/2020 11:37

(HNMCT) - Những đêm dài thuở xa xưa, khi căn nhà rường gỗ ba gian không hoang vắng như bây giờ, nằm nghe mưa rí rách chuyện trò ngoài mái hiên hay tiếng những con ễnh ương thủ thỉ đâu đó bên song cửa, tôi thường nghêu ngao hát. Rồi có lần lẩm nhẩm lời thơ, cũng là lời hát “Lá trút rơi nhiều đâu phải bởi mùa thu...”. Ba tôi đi ngang qua chậm rãi: “Ở xứ mình, không phải chỉ mùa thu mới là mùa thay lá đâu con”. Và tâm hồn đứa con gái mười hai tuổi ngày đó mãi mang nỗi băn khoăn về mùa lá rụng cho đến một lần ba chở tôi đi qua những cánh rừng cao su...

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú

Nếu nói điều gì về bản thân, tôi nghĩ đó là khả năng ghi nhớ từng khoảnh khắc đã trôi qua trong ký ức, dẫu đó là một biến cố lớn lao hay chỉ thoáng xao động li ti rơi xuống lòng mình. Tôi mang nó theo mình suốt những năm tháng sau này... 

Tôi nhớ hôm ấy là buổi sáng đầu tháng tư. Ba mặc chiếc áo thiên thanh như tên gọi của người, chiếc Cub cánh én màu hồ thủy và sau lưng là đứa con gái người vẫn hay chở theo mỗi lần sơn thủy ngao du hoặc gặp gỡ bạn bè. Xe băng qua điệp trùng những đồi cao su, tôi ngỡ ngàng trước cảnh tượng, cứ mỗi cơn gió ùa tới là một cơn mưa lá vàng rơi. Lá cuộn vào tóc tôi, trải dài trên con đường tôi qua, vàng ươm, đỏ héo, nâu sậm... 

Có lẽ vì khoảnh khắc quá đỗi đẹp đẽ ấy mà về sau, cứ mỗi độ chớm hè tôi thường quan sát loài cây thay lá và tái sinh như là cách quay ngược thời gian để có thể lại hình dung về ba rõ ràng, đậm nét hơn. Tôi nhận ra “Ngô đồng rơi một chiếc/ Thiên hạ biết mùa thu” như thơ người đọc tôi nghe chỉ dành cho đất Bắc hay xứ Âu châu xa xôi, còn xứ tôi, mùa rụng lá kéo dài từ cuối đông cho đến tháng tư, tháng năm. Và mùa lá lập hạ trong tôi bao giờ cũng đẹp đến xốn xang, nhung nhớ đến nao lòng...

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vòng đời một chiếc lá sẽ kết thúc ở thời điểm nó rụng xuống, mặc dù tôi thương đến quặn thắt những hàng cây bị lá bứt lìa khỏi thân mình. Nhưng nhất định, sau những thương tổn kia sẽ là mầm xanh của vẹn lành. Có lẽ vì thế mà lá cứ rụng còn vòm lá vẫn mãi xanh đấy thôi. Bởi cuộc đời không khi nào hết đi niềm tin và hy vọng. Hễ lá này rụng xuống lại có lá kia bật lên, kiêu hãnh giữa mây trời. Thì ra cũng giống như con người, cây tận cùng là thay lá, nước tận cùng là thác đổ, người tận cùng sẽ hồi sinh...

Nhưng, thay lá không có nghĩa hoàn toàn rũ bỏ hay quên đi nơi mình thuộc về. Khi mùi hương của dĩ vãng và ấu thơ thi thoảng bất chợt hiển hiện trong tâm trí, tôi thường thấy lại vẹn nguyên những thứ lá đã khô đi như phi lao thơm mùi nắng khét, bạch đàn hăng hắc cay nồng... 

Những chiếc lá ấy rụng xuống, được gom lại, vun vào mỗi gốc cây như là cách để dưỡng nuôi bản chốn mà lá sinh ra. Và như thế, dẫu có rụng về cội thì lá vẫn luôn biết hướng nguồn. 

Tôi đã qua nhiều lần ly biệt, thấy những cuộc thiên di, từ giã trong đời. Có đớn đau, âu lo, chênh vênh, thảng thốt. Có quay quắt, thương nhớ, tủi hờn, hoang mang. Nhưng, như khi nghĩ về những mùa rụng lá kia, tôi lại tin, những yêu dấu của tôi sẽ quay về, như nắng, như mưa, như xuân hạ thu đông, rồi sẽ lại xuân...

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Mùa lá rụng - mùa tái sinh