Nhớ những tiếng rao khuya

Nguyễn Văn Chiến| 14/11/2019 09:52

(HNMCT) - Phố có những ngày buồn đến lạ, lòng cứ ngẩn ngơ mà nhớ thương một điều xưa cũ. Trong hoang hoải của bóng đêm, của thao thức, những tiếng rao khuya vọng về từ tiềm thức. Tràng âm thanh thao thiết, ngân vang dội về trong lồng ngực nghẹn ngào.

Minh họa: Nguyễn Đăng Phú

Tôi nhớ căn gác trọ trên tầng hai hồi mới chuyển tới trọ học. Từ gác trọ, xuyên qua khung cửa sổ phố hiện lên những hàng xà cừ cổ thụ ngay ngắn xõa tàn lá sum suê và ánh đèn đường vàng lợt mỗi khi màn đêm buông xuống. Thói quen cũ từ rất lâu, tôi mở toang cửa sổ đón chút gió ghé vào. Những đêm học bài thật khuya, cứ tưởng một mình đơn côi, lẻ loi ở xứ lạ nhưng những tiếng rao đã ủ ấm, nhen nhóm lòng tôi thật ấm áp, yên bình. Ở quê tôi không có những tiếng rao khuya, càng không có ánh đèn thắp sáng thâu đêm.

Đôi khi tôi cảm tưởng rằng ở phố mọi thứ đang không ngủ. Nép mình bên khung cửa sổ, tôi dõi nghe những tiếng rao khuya. Lần thì là tiếng rao của người phụ nữ: “Ai xôi lạc, xôi khúc, xôi đỗ đen không?”. Lần khác lại là giọng của người đàn ông luống tuổi: “Ai ngô luộc không?”. Lần nữa là tiếng rao trẻ trung của một thiếu niên: “Bánh mì đê...”. Tràng âm thanh đó cứ đều đặn vang lên từ khoảng 11h đêm trở đi, ngày nắng cũng như ngày mưa, ngày nóng cũng như ngày lạnh. Mỗi tiếng rao mang lại cho tôi những cung bậc cảm xúc khác nhau. Có tiếng rao nặng nặng như tiếng của người miền Trung, có tiếng rao như thắt lại kéo dài mới dứt, có tiếng rao trầm bổng... Bởi chăng trong mỗi tiếng rao luôn ẩn chứa đằng sau đó một hoàn cảnh, chất chứa một phận người, như nhà thơ Đậu Phi Hùng có lần cảm thán: "Ngoài kia vọng tiếng rao đêm/ Chao ôi réo rắt những phiền, những đau/ Tiếng rao vọng buốt canh thâu/ Đường khuya não nuột nát nhầu mưa rây…".

Âm thanh của tiếng rao khuya đã thân thuộc đến nỗi khi chưa được nghe tôi lại thấy lòng nôn nao nhớ. Năm tháng sinh viên nghèo, ăn đêm hay ăn khuya quả thực là một điều xa xỉ đối với tôi, dẫu tôi rất muốn chạy xuống phố ủng hộ cho cô bán xôi, chú bán ngô và cậu bé bán bánh mì. Cũng có lần, đói và mệt, tôi đã chạy xuống mua một hộp xôi đỗ đen. Cô hàng xôi nhìn tôi trìu mến, vừa gói xôi vừa nói: “Sinh viên nghèo nên cô thêm cho cháu một chút ăn cho no”. Lòng rưng rưng vì sự quan tâm của một người lạ, giữa phố xá thị thành. Tôi nhìn cô, tưởng như bắt gặp hình ảnh của mẹ, cũng khuôn mặt gầy gò, cũng bóng dáng tần tảo. Sau này tốt nghiệp, có việc làm, tôi đã trở thành khách hàng thân thiết của cô, tận cho đến khi chuyển chỗ trọ. Nơi ở mới bây giờ, phố vẫn văng vẳng tiếng rao nhưng lại là những tiếng được thu sẵn trong đài cát - xét. Nghe vang vang mà sao không thân thuộc, khiến tôi bỗng thấy nhớ một tiếng rao trầm bổng của khu trọ cũ.

Phố bắt đầu chạm đông. Cái lạnh đã đến những lúc đêm về. Những tiếng rao khuya vẫn vang lên. Ngồi trong phòng rất nhiều lần tôi tự hỏi không biết có bao nhiêu người mua hàng cho những người rao đêm? Và người bán hàng phải đi bao lâu thúng xôi, nồi ngô luộc mới vơi bớt? Những tiếng rao đêm nhiều âm sắc dường như đã thành một bản hòa ca cho phố về đêm, dù thanh âm của nó không vui. Tôi như thấy phận mình, phận người từ quê nghèo lên phố mưu sinh, năm tháng lặp đi lặp lại theo từng vòng xe lạo xạo và những tiếng rao thao thiết giữa giá rét đêm khuya. Tiếng rao khuya dường như đã trở thành cái điệu riêng gắn với phố bao đời...

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Nhớ những tiếng rao khuya