Nắng xuân

Bùi Kim Anh| 22/03/2017 11:03

Năm nay thời tiết là lạ thế nào ấy. Từ Tết tới giờ cứ hanh hao. Tiết xuân cũng chả được thật là xuân. Đến cả những ngày lạnh cũng vẫn thiêu thiếu cái âm u xam xám. Nắng hơi nhiều và gió hơi khô thì phải.

Năm nay thời tiết là lạ thế nào ấy. Từ Tết tới giờ cứ hanh hao. Tiết xuân cũng chả được thật là xuân. Đến cả những ngày lạnh cũng vẫn thiêu thiếu cái âm u xam xám. Nắng hơi nhiều và gió hơi khô thì phải.

Bà ngoại đã bước vào cái tuổi tám mươi, bà nhìn trời đất và bỗng khe khẽ rất bâng quơ, trầm mặc: “Đến cả ông Trời cũng thay tính đổi nết a...”. Bà ngoại làm tôi chợt nhớ lại ngày xuân của mươi năm trước... Ngày xuân luôn có mưa phùn. Ấy là những lúc tiết xuân ẩm sì, ẩm ngay ở chân tóc, làn da nơi cơ thể mình. Rồi thì cảm giác quần áo, tất giầy, chăn màn, ga gối... cái gì cũng chưa khô, cũng không được thơm tho sạch sẽ. Nhìn bầu trời như nhao xuống thấp hơn, xám đục và sung sũng nước. Ông ngoại tôi bị viêm phổi, nên cứ húng hắng ho suốt cả đêm. Bà ngoại thì đi tập tà tập tễnh. Tôi bảo: “Cháu ghét cái mùa nồm, ghét cái thứ mưa phùn này. Bẩn ơi là bẩn. Đã thế lại còn làm người già đau ốm thêm!”.

Nghe vậy thì ông tôi cười khà khà: “Thiên nhiên trời đất có quy luật rất công bằng đó cháu. Có bốn mùa xuân hạ thu đông, có mùa nóng mùa lạnh, có mùa mưa mùa khô. Cháu có nhìn thấy cây cối nhờ mùa xuân mưa phùn này mà đâm chồi nảy lộc không nào? Cây bằng lăng trước cửa, cháu cứ sợ nó chết khô, mà giờ thì đang đua chen những búp non rồi đó”. “Nhưng mà... cháu vẫn không thích mưa phùn. Làm ông bà mệt, ông bà đau” - tôi vẫn bảo lưu ý kiến của mình.

Rồi một sớm, đổi gió. Và nắng ấm bừng lên. Không gian như được khoác lên mình tấm áo mới. Rực rỡ, tinh khôi. Mẹ tôi mang đệm ra phơi. Mang chăn ga đi giặt. Những hạt nắng vàng nhẹ rơi khe khẽ trên sân, trên thềm. Những hạt nắng len lách và nhảy múa trên mặt bàn viết của ba tôi kê ở gần cửa sổ.

Mọi thứ lại bình thường, sạch sẽ, thơm tho. Cây bằng lăng trước cửa đã xòe ra những búp xanh nơi đầu cành. Bà ngoại tôi đã xách làn đi chợ với những bước chân thong thả, khoan thai. Ông đã không còn húng hắng ho khan vì khó ngủ.

Khí hậu, trời đất, gió mưa, tất cả tuần tự và lặng lẽ làm nhiệm vụ của mình. Nhưng trong tôi khi đó như kịp vỡ ra một điều gì đó, mơ hồ mà thú vị. Có lẽ, hạt nắng không còn là hạt nắng vô tình? Nắng xuân đã trở về trong nỗi nhớ mong, chờ đợi của cô bé lớp 7? Cô bé đã ước mong một ngày nắng ấm, vì thương ông, thương bà, thương cả cái góc sân ẩm mốc có con cóc vàng hay nhảy nhót đớp muỗi, thương thân cây gầy không đủ áo xanh thì làm sao cho khỏi rét...

Ngày ấy, tôi đã rất vui khi đón nắng. Nắng đã về và ấm áp hương xuân!

Giờ tôi đã lớn hơn và hiểu biết nhiều hơn. Tôi hiểu nên càng thương nỗi hanh hao trống vắng trong lòng bà ngoại. Xuân đã về và ông ngoại tôi đã đi xa! Sinh lão bệnh tử - âu cũng là quy luật của tạo hóa, mà sao lòng vẫn chẳng thể nào nguôi.

Một tia nắng trên cao như vừa chợt ngời lên một nén tâm hương. Hay đó là nỗi lòng người đi xa đang hoài mong một nhành xanh non tươi sẽ sớm nở trên mắt môi người ở lại...

(0) Bình luận
Nổi bật
Đừng bỏ lỡ
Nắng xuân